Bệnh viện nam học Sau 7 ngày thử que, con gái tôi đứng lặng trước mặt tôi, ánh mắt trống rỗng và nỗi thất vọng hiện rõ. Que thử chỉ một vạch, như hàng nghìn vạch khác trong suốt bao nhiêu năm tháng mong chờ, hy vọng. Đôi bàn tay con bé run rẩy, ánh mắt đỏ hoe, như thể tất cả niềm tin đổ sụp chỉ trong một khoảnh khắc.
Con trai tôi, như thể cũng cảm nhận được sự thất vọng, chỉ biết lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt buồn rười rượi. Họ đã cố gắng bao nhiêu lần rồi, tôi cũng không nhớ nổi. Nhưng lần nào cũng vậy, kết quả lại là một vạch, là sự thất vọng, là những đêm dài không ngủ vì lo lắng, sợ hãi về tương lai.
Chúng tôi từng nghĩ, có lẽ đây là chuyện bình thường trong cuộc sống hôn nhân. Nhưng dần dần, khi từng tháng qua đi mà không có dấu hiệu gì, chúng tôi nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Sự hiếm muộn không chỉ là một câu chuyện thể xác mà là một hành trình thử thách tinh thần, tình cảm của cả gia đình. Làm mẹ, tôi cảm nhận được hết nỗi đau của con cái mình. Đó là những đêm dài con gái tôi mệt mỏi, suy tư về những điều có thể đang thiếu, và đó cũng là những ngày con trai tôi bất lực nhìn người vợ yêu thương gục ngã.
Tôi còn nhớ rõ như in ngày mà gia đình tôi quyết định đi tìm lời khuyên từ các bác sĩ. Đầu tiên, chúng tôi chỉ đến những bệnh viện nhỏ, những nơi mà người ta nói là "tạm IUI ổn" để kiểm tra. Nhưng kết quả vẫn là con số 0. Bao nhiêu lần thử thai, bao nhiêu lần đi khám, nhưng cuối cùng, vẫn là những vạch một.
Rồi một ngày, khi tình cờ nghe người bạn thân của tôi nhắc đến một bệnh viện mà họ đã tìm được sự giúp đỡ, tôi biết chúng tôi phải thử một hướng đi mới. Đó là Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản và Nam Học Sài Gòn. Ban đầu, tôi chỉ nghe tên bệnh viện này từ một cuộc trò chuyện vô tình, nhưng nó như một tia sáng le lói trong tâm hồn tôi. Tôi quyết định tìm hiểu thêm.
Là một người mẹ, tôi rất thận trọng với mọi quyết định liên quan đến con cái mình, nhất là về sức khỏe. Khi tìm hiểu kỹ hơn về bệnh viện này, tôi biết rằng họ có đội ngũ bác sĩ chuyên khoa, với trang thiết bị hiện đại và các phương pháp hỗ trợ sinh sản tiên tiến. Đặc biệt, bệnh viện này đã có nhiều thành công với các trường hợp hiếm muộn, kể cả những trường hợp khó khăn nhất. Điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm.
Thế là chúng tôi đưa con gái và con rể đến khám. Bệnh viện không chỉ giúp họ có thêm những giải pháp khoa học, mà còn lắng nghe và chăm sóc họ bằng tất cả sự ân cần. Các bác sĩ ở đây không chỉ là những người có chuyên môn cao mà còn là những người có trái tim nhân ái. Chỉ cần một lời động viên từ bác sĩ, tôi thấy con gái tôi như được truyền thêm sức mạnh.
Thời gian trôi qua, chúng tôi tiếp tục đồng hành cùng họ qua những lần thăm khám, kiểm tra. Cả nhà vẫn giữ hy vọng, mặc dù biết rằng cuộc hành trình này không hề dễ dàng. Khi con gái tôi thực hiện IUI, tôi cũng giữ trong lòng mXEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY:
Con trai tôi, như thể cũng cảm nhận được sự thất vọng, chỉ biết lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt buồn rười rượi. Họ đã cố gắng bao nhiêu lần rồi, tôi cũng không nhớ nổi. Nhưng lần nào cũng vậy, kết quả lại là một vạch, là sự thất vọng, là những đêm dài không ngủ vì lo lắng, sợ hãi về tương lai.
Chúng tôi từng nghĩ, có lẽ đây là chuyện bình thường trong cuộc sống hôn nhân. Nhưng dần dần, khi từng tháng qua đi mà không có dấu hiệu gì, chúng tôi nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Sự hiếm muộn không chỉ là một câu chuyện thể xác mà là một hành trình thử thách tinh thần, tình cảm của cả gia đình. Làm mẹ, tôi cảm nhận được hết nỗi đau của con cái mình. Đó là những đêm dài con gái tôi mệt mỏi, suy tư về những điều có thể đang thiếu, và đó cũng là những ngày con trai tôi bất lực nhìn người vợ yêu thương gục ngã.
Tôi còn nhớ rõ như in ngày mà gia đình tôi quyết định đi tìm lời khuyên từ các bác sĩ. Đầu tiên, chúng tôi chỉ đến những bệnh viện nhỏ, những nơi mà người ta nói là "tạm IUI ổn" để kiểm tra. Nhưng kết quả vẫn là con số 0. Bao nhiêu lần thử thai, bao nhiêu lần đi khám, nhưng cuối cùng, vẫn là những vạch một.
Rồi một ngày, khi tình cờ nghe người bạn thân của tôi nhắc đến một bệnh viện mà họ đã tìm được sự giúp đỡ, tôi biết chúng tôi phải thử một hướng đi mới. Đó là Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản và Nam Học Sài Gòn. Ban đầu, tôi chỉ nghe tên bệnh viện này từ một cuộc trò chuyện vô tình, nhưng nó như một tia sáng le lói trong tâm hồn tôi. Tôi quyết định tìm hiểu thêm.
Là một người mẹ, tôi rất thận trọng với mọi quyết định liên quan đến con cái mình, nhất là về sức khỏe. Khi tìm hiểu kỹ hơn về bệnh viện này, tôi biết rằng họ có đội ngũ bác sĩ chuyên khoa, với trang thiết bị hiện đại và các phương pháp hỗ trợ sinh sản tiên tiến. Đặc biệt, bệnh viện này đã có nhiều thành công với các trường hợp hiếm muộn, kể cả những trường hợp khó khăn nhất. Điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm.
Thế là chúng tôi đưa con gái và con rể đến khám. Bệnh viện không chỉ giúp họ có thêm những giải pháp khoa học, mà còn lắng nghe và chăm sóc họ bằng tất cả sự ân cần. Các bác sĩ ở đây không chỉ là những người có chuyên môn cao mà còn là những người có trái tim nhân ái. Chỉ cần một lời động viên từ bác sĩ, tôi thấy con gái tôi như được truyền thêm sức mạnh.
Thời gian trôi qua, chúng tôi tiếp tục đồng hành cùng họ qua những lần thăm khám, kiểm tra. Cả nhà vẫn giữ hy vọng, mặc dù biết rằng cuộc hành trình này không hề dễ dàng. Khi con gái tôi thực hiện IUI, tôi cũng giữ trong lòng mXEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY: