Bệnh viện Hỗ trợ sinh sản **IUI Sau 7 Ngày: Lòng Mẹ Cảm Nhận Nỗi Lo, Niềm Hy Vọng**
Chuyện con cái, đối với người làm mẹ như tôi, luôn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Từ khi sinh ra, nhìn con lớn lên từng ngày, rồi lập gia đình, tôi luôn mong con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ, nhất là có con cái để nối dõi. Nhưng con trai tôi, Tân, và con dâu Lan, họ đã phải đối mặt với một nỗi đau mà nhiều người không thể cảm nhận hết được – chuyện hiếm muộn.
Tôi còn nhớ rõ từng giây phút khi Lan buồn bã nhìn vào mặt tôi với ánh mắt thất vọng, gượng gạo. Dù luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chồng, nhưng mỗi khi chúng tôi ngồi lại với nhau, tôi cảm nhận được nỗi buồn trong từng câu chuyện, những lần nhắc đến việc có con. Lan và Tân đã cố gắng rất nhiều, đi thăm bác sĩ, thực hiện đủ các phương pháp chữa trị, nhưng kết quả vẫn không như mong đợi. Nỗi thất vọng càng ngày càng tích tụ, làm họ thêm mệt mỏi và tuyệt vọng.
Tôi vẫn nhớ một lần, khi Lan ngồi bên tôi và nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, nếu mình không có con, liệu mẹ có thấy thương con không?" Tôi chỉ im lặng, không biết phải làm sao. Vì tôi biết, nỗi đau khi không thể có con là nỗi buồn lớn nhất của họ, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc động viên.
Là mẹ, tôi cảm nhận được cảm giác đó rất rõ ràng, bởi chính tôi cũng đã từng trải qua thời kỳ sinh nở với những Bơm IUI khó khăn không dễ dàng. Nhưng tình yêu của một người mẹ dành cho con không bao giờ thay đổi. Đó là lý do tôi quyết tâm tìm một giải pháp cho họ. Và tôi đã không ngừng tìm kiếm.
May mắn thay, một lần tình cờ, tôi nghe bạn bè nói về Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản và Nam Học Sài Gòn. Được biết đây là một nơi chuyên hỗ trợ các cặp vợ chồng gặp phải khó khăn trong việc sinh con. Tôi đã nhanh chóng đưa Lan và Tân đến gặp bác sĩ ở đó. Sau khi được tư vấn, bác sĩ đã khuyên chúng tôi nên thử phương pháp IUI – thụ tinh nhân tạo. Tôi không hiểu rõ lắm về phương pháp này, nhưng nhìn ánh mắt hy vọng trong đôi mắt của Lan, tôi biết, đây có thể là cơ hội của họ.
Chúng tôi đã bắt đầu hành trình với sự lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Tôi nhớ mãi ngày đầu tiên Lan thực hiện IUI. Khi bác sĩ giải thích quy trình, tôi cảm thấy một chút yên tâm. Tuy không phải là phương pháp dễ dàng, nhưng ít nhất họ đã có thể làm một bước mới, một cơ hội mới. Sau đó, chỉ còn chờ đợi kết quả. Nỗi lo lắng trong lòng tôi không thể nguôi ngoai, nhưng tôi vẫn hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Sau 7 ngày, Lan trở lại bệnh viện để kiểm tra kết quả. Lúc ấy, lòng tôi như lửa đốt. Mẹ như có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình, từng giây phút chờ đợi đầy căng thẳng. Lan vào phòng bác sĩ với ánh mắt đầy nỗi lo sợ. Và rồi, khi bác sĩ lên tiếng: “Kết quả của bạn tốt, tinh trùng đã gặp được trứng, bạn có thể hy vọng có thai,” tôi đã không thể kìm nổi xúc động. Tình yêu của tôi dành cho con trai và con dâu đã trànXEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY:
Chuyện con cái, đối với người làm mẹ như tôi, luôn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Từ khi sinh ra, nhìn con lớn lên từng ngày, rồi lập gia đình, tôi luôn mong con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ, nhất là có con cái để nối dõi. Nhưng con trai tôi, Tân, và con dâu Lan, họ đã phải đối mặt với một nỗi đau mà nhiều người không thể cảm nhận hết được – chuyện hiếm muộn.
Tôi còn nhớ rõ từng giây phút khi Lan buồn bã nhìn vào mặt tôi với ánh mắt thất vọng, gượng gạo. Dù luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chồng, nhưng mỗi khi chúng tôi ngồi lại với nhau, tôi cảm nhận được nỗi buồn trong từng câu chuyện, những lần nhắc đến việc có con. Lan và Tân đã cố gắng rất nhiều, đi thăm bác sĩ, thực hiện đủ các phương pháp chữa trị, nhưng kết quả vẫn không như mong đợi. Nỗi thất vọng càng ngày càng tích tụ, làm họ thêm mệt mỏi và tuyệt vọng.
Tôi vẫn nhớ một lần, khi Lan ngồi bên tôi và nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, nếu mình không có con, liệu mẹ có thấy thương con không?" Tôi chỉ im lặng, không biết phải làm sao. Vì tôi biết, nỗi đau khi không thể có con là nỗi buồn lớn nhất của họ, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc động viên.
Là mẹ, tôi cảm nhận được cảm giác đó rất rõ ràng, bởi chính tôi cũng đã từng trải qua thời kỳ sinh nở với những Bơm IUI khó khăn không dễ dàng. Nhưng tình yêu của một người mẹ dành cho con không bao giờ thay đổi. Đó là lý do tôi quyết tâm tìm một giải pháp cho họ. Và tôi đã không ngừng tìm kiếm.
May mắn thay, một lần tình cờ, tôi nghe bạn bè nói về Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản và Nam Học Sài Gòn. Được biết đây là một nơi chuyên hỗ trợ các cặp vợ chồng gặp phải khó khăn trong việc sinh con. Tôi đã nhanh chóng đưa Lan và Tân đến gặp bác sĩ ở đó. Sau khi được tư vấn, bác sĩ đã khuyên chúng tôi nên thử phương pháp IUI – thụ tinh nhân tạo. Tôi không hiểu rõ lắm về phương pháp này, nhưng nhìn ánh mắt hy vọng trong đôi mắt của Lan, tôi biết, đây có thể là cơ hội của họ.
Chúng tôi đã bắt đầu hành trình với sự lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Tôi nhớ mãi ngày đầu tiên Lan thực hiện IUI. Khi bác sĩ giải thích quy trình, tôi cảm thấy một chút yên tâm. Tuy không phải là phương pháp dễ dàng, nhưng ít nhất họ đã có thể làm một bước mới, một cơ hội mới. Sau đó, chỉ còn chờ đợi kết quả. Nỗi lo lắng trong lòng tôi không thể nguôi ngoai, nhưng tôi vẫn hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Sau 7 ngày, Lan trở lại bệnh viện để kiểm tra kết quả. Lúc ấy, lòng tôi như lửa đốt. Mẹ như có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình, từng giây phút chờ đợi đầy căng thẳng. Lan vào phòng bác sĩ với ánh mắt đầy nỗi lo sợ. Và rồi, khi bác sĩ lên tiếng: “Kết quả của bạn tốt, tinh trùng đã gặp được trứng, bạn có thể hy vọng có thai,” tôi đã không thể kìm nổi xúc động. Tình yêu của tôi dành cho con trai và con dâu đã trànXEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY: